Kiều Lâm đang chuẩn bị rời đi, cảm thấy buồn nôn muốn nổi da gà.
Ông chủ vô cùng quen thuộc, mùi vị của thức ăn cho chó cũng quen thuộc.
Không phải đều nói sống với nhau nhiều năm, sau khi có con thì tình cảm vợ chồng sẽ dần dần nguội lạnh sao?
Bọn họ nguội lạnh cái con khỉ, ông chủ vẫn cưng chiều giống như xưa.
Cố Vi Vi che miệng cười, nhìn Phó Hàn Tranh mở cửa xe cho mình, nhưng đưa hoa cho anh, nói.
"Đưa chìa khóa cho em."
Anh lại tới một mình, tay như vậy mà còn lái xe.
Ngày hôm qua từ đền Nogi trở về, anh muốn tự lái xe khiến cô cảm thấy kinh hãi run sợ.
"Hôm qua cũng lái rất tốt, yên tâm đi." Phó Hàn Tranh trấn an nói.
Hơn nữa, tay anh thật sự không bị thương.
Cố Vi Vi đưa tay, nhấn mạnh lần nữa.
"Chìa khóa!"
Phó Hàn Tranh không lay chuyển được cô, đưa chìa khóa xe, chính mình giúp cô cầm hoa ngồi ở ghế phụ.
Cố Vi Vi lên xe, khởi động xe lái ra khỏi bãi đậu.
"Nguyên Sóc và Nguyên Mộng đâu?"