Trên khuôn mặt lạnh lùng của Phó Hàn Tranh xuất hiện ý cười hài lòng.
"Chịu trách nhiệm là được rồi."
Cố Vi Vi lấy lại tinh thần, bất chợt nhớ tới vấn đề quan trọng nhất.
"Em chịu trách nghiệm, anh muốn em chịu trách nhiệm thế nào?"
Rõ ràng người thiệt là cô, vậy mà còn muốn cô chịu trách nghiệm.
Hơn nữa, anh cũng đã biết cô họ Cố rồi, còn dùng ánh mắt khó chịu như vậy nhìn cô làm gì?
Cô không bảo anh chịu trách nhiệm thì thôi, anh lại ỷ vào đó, đòi cô chịu trách nhiệm.
"Ở lại đây." Phó Hàn Tranh nói.
Cố Vi Vi nghe xong, siết chặt con dao gọt hoa quả giấu trong túi.
Chịu trách nhiệm gì chứ, chủ yếu là muốn giam lỏng cô ở Trung Quốc.
"Bình tĩnh, bình tĩnh." Nguyên Mộng giở khóc giở cười đè tay đang cầm dao của cô lại.
"Thế nào, vừa mới đồng ý lại nuốt lời?" Phó Hàn Tranh nhướn mày.
Cố Vi Vi ở lại đây dù sao cũng tốt hơn để mẹ Cố và ông nội Cố biết, cô ngủ với kẻ thù không đội trời chung của nhà họ Cố.