Cố Vi Vi rối rắm một lúc, sau đó bi tráng gật đầu.
"Đi thôi."
Nguyên Mộng âm thầm thở phào nhẹ nhõm:
"Bây giờ chúng ta đi nhé?"
Cố Vi Vi gật đầu, liếc thoáng qua Phó Hàn Tranh, tâm trạng cô phiền muộn, rất muốn khóc.
Trên đời này có nhiều đàn ông như thế, làm sao cô lại không có mắt, đi ngủ với Phó Hàn Tranh.
Nếu mẹ Cố và ông nội Cố biết, nhất định sẽ bị cô chọc tức.
"Để chị đi lấy xe." Nguyên Mộng nói xong liền đi về phía Phó Hàn Tranh, ra dấu OK với anh.
Cố Vi Vi đi theo cô ra ngoài, lên xe của Nguyên Mộng, nghĩ đến vừa rồi ở trong phòng ngủ, cô nhìn thấy Phó Hàn Tranh quấn khăn tắm, cô suy sụp kêu lên một tiếng.
"Chị có phải là chị em tốt của em không vậy, có nhân vật nguy hiểm như thế ở bên cạnh, sao chị không ngăn em lại, em phải làm sao bây giờ?"
Khóe miệng Nguyên Mộng hơi giật giật, cô và Phó Hàn Tranh ngủ cùng một giường mấy năm rồi, hiện tại suy sụp cái cọng lông.