Lúc bà cụ Cam nói thì cậu nhóc nghịch ngợm rất phối hợp mà khóc lớn tiếng hơn, giống như thật sự đau không chịu nổi.
Nhưng lời vừa nói khỏi miệng, Phó Hàn Tranh lạnh lùng nghiêng đầu quát.
"Đi ra ngoài!"
Cậu nhóc nghịch ngợm bị dọa sợ run trong lòng bà cụ Cam, cổ họng không dám phát một tiếng nào.
"Tổng giám đốc Phó, cậu đừng hù dọa đứa nhỏ." Bà cụ Cam bảo vệ cháu trai, lớn tiếng nhắc nhở.
Phó Hàn Tranh lười nhiều lời, nhìn Phó Thời Khâm và Phó Thời Dịch ý bảo bọn họ đưa người ra ngoài.
Bà cụ Cam còn muốn càn quấy, Phó Thời Khâm và Phó Thời Dịch qua đó, vừa đỡ vừa đẩy bà ta ra ngoài.
"Bà này, lúc này anh tôi đang nổi giận, bà ra ngoài hóng gió cho mát trước đi."
"Nhưng cháu trai tôi cũng cần khám, cậu không thấy mặt nó đã bỏng như vậy sao?" Bà cụ Cam quát lên.
"Tay chị dâu tôi còn bỏng hơn đó." Phó Thời Khâm hừ nói.
"Cháu trai của bà thế nào đi nữa cũng không quý giá bằng chị dâu tôi." Phó Thời Dịch hừ.