Đến giờ ăn tối, Phó Hàn Tranh vẫn chưa trở về, chỉ gọi điện thoại dặn dò cô ăn cơm và uống thuốc.
Vì vậy một bàn lớn thức ăn mà chỉ có hai người Cố Vi Vi và Nguyên Mộng ăn.
Nguyên Mộng thấy đồ ăn ngon nên trộm mở một chai rượu của Phó Thời Khâm.
"Em bị cảm nên không cho uống, nếu không Phó Hàn Tranh sẽ tìm chị gây rắc rối đấy."
Nguyên Mộng vừa nói vừa rót cho mình một ly, nhấp một ngụm thỏa mãn híp mắt.
Cố Vi Vi ăn mấy món thanh đạm, thờ ơ nói.
"Nguyên Mộng, chị có cảm thấy hôm nay bọn cướp có vấn đề không?"
"Không có vấn đề mà tới bắt em sao?"
Nguyên Mộng quơ quơ ly rượu vang, nhìn màu rượu xinh đẹp, lại ngửi một cái.
Không hổ là cậu hai nhà họ Phó nổi tiếng sành ăn, không chỉ biết ăn mà còn cất giữ nhiều loại rượu ngon.
Chai rượu vang lâu đời như vậy, đã nhiều năm rồi cô ấy chưa được nếm qua.
Uống một ngụm, ngoại trừ mùi vị của rượu, còn có mùi vị của tiền.