Sau khi tách ra với mấy người Nguyên Mộng, qua ba mươi phút sau về đến khu biệt thự Châu Giang Thịnh Cảnh.
Cố Vi Vi xuống xe tìm Lenine, dặn dò cô ấy tạm giam bọn người kia trước, chờ cô hỏi Phó Hàn Tranh cách xử lý thế nào.
"Vâng, bà chủ." Lenine khẽ vuốt cằm, dẫn người đưa mấy tên kia xuống xe.
Cố Vi Vi nhìn cô ấy áp giải người đi, mới cùng với mấy người lớn nhà họ Phó mang hai đứa bé vào nhà.
Phó Hàn Tranh đang ở phòng sách lầu hai, nghe được tiếng động thì xuống lầu.
"Không phải nói…" Anh đến gần, còn chưa nói xong thì đưa tay vén tóc mái cô lên, nhìn thấy vết thương thì sắc mặt trầm xuống:
"Sao lại thế này?"
Cố Vi Vi đẩy tay anh ra, kéo tóc mái tiếp tục che lại.
Cô đã giấu kỹ như vậy rồi, anh vừa qua đã thấy được, rõ ràng như thế sao?
"Chỉ là va đập một chút."
Phó Hàn Tranh cầm cánh tay cô đang băng bó lên trước mặt: "Đây cũng là va đập sao?"