"…" Mẹ Lạc Thiên Thiên trợn mắt há mồm.
Tay cầm cốc nước của cha Lạc Thiên Thiên hơi run lên, cốc nước rơi xuống mặt đất, vỡ nát.
Thế nhưng, người khiếp sợ nhất không ai hơn Lạc Thiên Thiên, cô ấy bỗng nhiên nhìn về phía Cổ Vân Triệt.
"Anh… Anh nói linh tinh gì đó?"
"Tôi đã cứu em, cũng từng chăm sóc cho em, hơn nữa hai người chúng ta từng ở cùng nhau lâu như thể, bốn bỏ năm lên, tôi cũng chính là bạn trai của em."
Đầu óc của Lạc Thiên Thiên vẫn đang trống rỗng, hôm qua anh ta còn mới ở sân bay từ chối cô ấy, muốn chấm dứt quan hệ với cô ấy.
Hôm nay lại chạy đến trước mặt cô ấy, ở ngay trước mặt cha mẹ cô ấy, nói anh ta là bạn trai của cô ấy ư?
"Ở cùng nhau?" Cha Lạc Thiên Thiên khó có thể tin được nhìn hai người, ông hơi tức giận, chất vấn: "Hai đứa ở cùng nhau từ khi nào?"
"Cha ơi, anh ấy nói lung tung đó mà." Lạc Thiên Thiên cuống quýt giải thích.
Thế nhưng, Cổ Vân Triệt lại thẳng thắn.
"Từ trước ngày hôm qua."