Lạc Thiên Thiên mặc dù không có mở mắt, nhưng vẫn nghe được âm thanh xung quanh.
Lúc nghe được tiếng nói lo lắng của cha mẹ, khóe mắt cô trở nên ướt át.
Bởi vì cô làm việc buông thả, nên mới làm cho cha mẹ hốt hoảng lo sợ vì cô như thế, cô đúng là một đứa con gái quá bất hiếu.
Cô rất muốn mở mắt ra, nói với cha mẹ mình không sao cả, nhưng lại bởi vì thuốc ngủ khiến cho đầu óc choáng váng nặng nề, căn bản không mở mắt ra được.
Sau khi nghe được tiếng nói của cha mẹ, cô bỗng nhiên lại nghe thấy cái giọng nói quen thuộc kia, kinh hãi đến ngón tay run rẩy.
Anh ta đã tới, anh ta thật sự đã tới rồi.
Cô tưởng rằng, sau khi anh ta bỏ đi, cô sẽ không tìm được anh ta nữa.
Nguyên Mộng đưa ra kế hoạch này với cô, cô cũng không ôm bao nhiêu hy vọng.
Nhưng cô nằm mơ cũng không nghĩ tới, anh ta sẽ đến thật.
Anh ta không bỏ đi mà quay lại, có phải chứng tỏ trong lòng của anh ta ít nhiều cũng có một chút không bỏ được cô không?