Phó Thời Dịch nhếch miệng, đưa tay chọc chọc màn hình điện thoại di động cúp máy.
"Làm như tôi trở về, anh có thể đánh chết tôi thật vậy."
Cố Vi Vi không nói thở dài một hơi, lúc ấy khi vào khách sạn ở, cô đã phát hiện cái thẻ anh ta lấy ra hơi quen, hóa ra là cà thẻ của Phó Thời Khâm.
"Chú ba, hai người một ngày không gài đối phương một chút thì cả người không được thoải mái sao?"
Phó Thời Dịch suy nghĩ, gật đầu nói.
"Chị đừng nói, đúng là như vậy."
". . ." Khóe miệng của Cố Vi Vi khẽ run.
Ở Đế Đô xa xôi, Phó Thời Khâm đã sớm nổi khùng, tan tầm trên đường về nhà luôn hận đến nghiến răng.
Sau đó, điện thoại bỗng nhiên nhận được một cái tin nhắn, thẻ ngân hàng của anh ta được chuyển khoản 538. 9 tệ.
Anh ta cau mày nhìn chằm chằm tin nhắn trên điện thoại, ai lại để cô chuyển chút tiền như vậy?
Anh ta đang buồn bực, Lăng Hiểu gửi Wechat tới.