Chu Kỳ An lộ vẻ mặt không vui, nhìn thoáng qua Phó Thời Dịch dẫn Cố Vi Vi tới.
"Ảnh hậu trăm tỷ Mộ Vi Vi đó, sao vậy?"
Cô Dụ vừa nghe, oán hận nhìn thoáng qua Cố Vi Vi, chỉ trích.
"Anh muốn hủy bỏ hôn ước, có phải vì con hồ ly tinh này không?"
Còn nói không quen biết anh ta, vừa vào đã chạy đến nơi này, giả bộ giống thế chứ.
Phó Hàn Tranh nghe lời nói khó nghe của cô ta, sự ấm áp trên mặt nháy mắt biến thành lạnh lẽo, rũ mắt nhìn thoáng qua Cố Vi Vi.
Cố Vi Vi bất đắc dĩ nhún vai, cô cũng chẳng biết phải làm sao, vừa vào cửa đã thành hồ ly tinh trong miệng mấy người phụ nữ này.
Lê Hinh Nhi và một đám cô chủ, mợ chủ kia vừa thấy cô Dụ đi qua, cũng thi nhau đến gần xem kịch vui.
Phó Hàn Tranh vừa muốn nói, Phó Thời Dịch lại lén nhìn anh trai nhà mình một cái, rồi tự mình đứng ra nói.
"Anh Chu, anh chưa lập gia đình mà, hình như là có hiểu lầm gì ở đây rồi."
"Hiểu lầm?" Cô Dụ cười lạnh, từng bước ép hỏi Chu Kỳ An: