Tay Lạc Thiên Thiên run run nhận lấy điện thoại, chột dạ quan sát xung quanh.
"Tôi... Tôi có công việc đến nước Pháp đi công tác, thuận tiện tới lấy đồ anh gửi lại."
Không phải người ở quán cà phê kia đã nói, anh đã đi từ hai ngày trước rồi sao?
"Thật sao?" Cổ Vân Triệt giống như cười mà không phải cười, cũng không biết có tin lời cô nói hay không.
Dù sao, chính Lạc Thiên Thiên cũng không tin được bản thân mình.
Bởi vì từ trong nước đến nước Pháp, lại đến Saint-Malo này, làm thế nào cũng phải mất hơn một ngày.
Cho nên, tuyệt đối không thể nào là thuận tiện đi công tác ghé đây được.
"Không phải anh đã rời đi rồi sao?" Cô dè dặt hỏi.
"Người của quán cà phê nói cho cô?" Cổ Vân Triệt ngồi xuống băng ghế.
Lạc Thiên Thiên nhẹ gật đầu, "Ừm, buổi sáng hôm nay, bọn họ nói anh đã rời đi từ hai ngày trước."
"Kế hoạch ban đầu là muốn đi, nhưng có một số việc làm chậm trễ." Cổ Vân Triệt nói thẳng.