Tần Mạn bị chọt trúng chỗ đau, khuôn mặt lập tức xệ xuống.
"Cậu hai nhà họ Phó, cậu ngứa da hả?"
"Không dám không dám, chị Tần Man mau trở về ăn cơm đi, một lúc nữa đồ ăn sẽ lạnh mất." Phó Thời Khâm không dám chọc cô ta nổi giận, nhanh chóng cười xin tha.
Tần Mạn hừ hừ, hỏi Lăng Hiểu.
"Cô gái xinh đẹp, khi nào rảnh bảo cậu hai nhà họ Phó dẫn cô đi nhà họ Tần chơi nhé."
"Cảm ơn." Lăng Hiểu khẽ cười nói cảm ơn.
Tần Man liếc mắt nhìn Phó Thời Khâm, "Cậu hai nhà họ Phó, mặc dù cậu rất đáng ghét, nhưng cô bạn gái nhỏ của cậu ngược lại là thật đáng yêu."
"Đó là ánh mắt của tôi tốt." Phó Thời Khâm dát vàng lên người mình.
Tần Mạn cho anh ta một ánh mắt khinh bỉ, trực tiếp rời đi.
Lăng Hiểu nhìn thấy người đi thì nói.
"Tôi nhớ có tin nói rằng nhà họ Phó và nhà họ Tần ba đời qua lại thân thiết, các người hình như. . ."
"Sau này đoán chừng sẽ tuyệt giao." Phó Thời Khâm mang vẻ mặt thành thật.