Cố Vi Vi đến gần, nhẹ nhàng hôn lên môi anh, kề sát mặt anh, nở một nụ cười xinh đẹp.
"Em không muốn nghe cảm ơn."
Phó Hàn Tranh khẽ cười: "Vậy em muốn nghe gì nào?"
Trong mắt Cố Vi Vi hiện lên ý cười dịu dàng, ngọt ngào: "Em muốn nghe câu anh yêu em."
Phó Hàn Tranh không nói gì, chỉ khẽ hôn lên trán cô một cái.
Thế nhưng, sau khi cho hai đứa nhỏ đi ngủ, lúc hai người ở trên giường thân mật, Cố Vi Vi được nghe vô số những lời dỗ ngon dỗ ngọt.
Không chỉ là lời nói, người đàn ông này còn dùng hành động để chứng minh "anh yêu em", hận không thể cùng cô liều chết triền miên, mãi cho đến khi cô cầu xin tha thứ, anh mới buông tha cho cô.
Cho nên, người luôn dậy sớm như Cố Vi Vi, sáng hôm sau, lần đầu tiên cô không dậy nổi.
Sáng sớm Phó Hàn Tranh thức dậy, sau khi rửa mặt, anh qua chăm sóc cho con trai và con gái vừa ngủ dậy, đưa bọn nhỏ đến phòng khách để ăn sáng.