"Vậy anh nói cho tôi một cách không cũ rích xem?" Phó Thời Dịch khiêu khích hỏi.
Anh ta thật lòng đi mua hoa, đặt nhà hàng, sau đó đón cô ấy tan làm.
Kết quả là cô nàng lại hẹn mấy người đồng nghiệp đi xem kịch.
Anh ta lại mời ăn cơm, cô ấy lại nói với anh ta: Anh sẽ không cho là chúng ta ngủ một đêm, thì có quan hệ đó chứ?
Nếu như ngủ một đêm mà không có quan hệ thì thế nào mới gọi là có quan hệ?
"Không phải cậu khoe khoang mình hiểu suy nghĩ của phụ nữ nhất sao, bây giờ lại muốn hỏi tôi?" Phó Thời Khâm không che giấu mà cười nhạo.
"Vậy rốt cuộc anh có nói hay không?"
Phó Thời Dịch buồn bực hỏi, anh ta hoàn toàn bị Đinh Đông Đông giày vò chẳng ra gì.
"Trước đây cậu trêu chọc cô em nào mà chẳng tặng hoa mời cơm?" Phó Thời Khâm hừ nói.
Cố Vi Vi đi đến nghe vậy, xen vào nói một câu.
"Người ta là thiếu người tặng hoa hay thiếu người ăn cơm vậy?"
Nói anh ta thật lòng thì vẫn chưa đủ thật lòng.