"Kệ ông ấy đi." Phó Hàn Tranh xách mấy thứ đồ mà bà Phó để lại rồi quay về biệt thự số 7.
Phó Thời Khâm cũng nhanh chóng bỏ đồ ăn vặt lại mà đuổi theo anh.
Vừa vào cửa, anh liền chạy đến chỗ Hữu Hữu và Điềm Điềm.
"Ai da, hôm nay hai đứa mặc quần áo anh em hả? Đáng yêu quá đi."
Hai đứa bé múp míp thịt, Hữu Hữu mặc một bộ comple dệt kim, bên trong mặc một chiếc áo sơ mi nhỏ, trên cổ còn đeo thêm nơ, còn Điềm Điềm mặc một chiếc váy nhỏ dệt kim cùng màu.
Hai đứa bé ngồi cạnh nhau, chớp chớp đôi mắt trong veo như nước hồ thu mà nhìn chằm chằm anh, đáng yêu đến mức khiến anh như muốn chết đi sống lại.
Do gần đây, ngày nào anh cũng tới đây nên hai đứa bé cũng dần quen mặt nên không hề bài xích việc anh chơi đùa với bọn chúng.
Cố Vi Vi vừa thấy hai đứa trẻ đã có người chăm hộ liền cảm thấy nhàn tản hơn.
"Đúng rồi, anh, hôm nay Tần Mạn lại gọi điện thoại hỏi thăm tin tức của chị dâu." Phó Thời Khâm báo cáo lại.