"Không sao, đó chính là máu mủ anh đích thân đẻ ra, làm sao không liên quan gì đến anh?" Phó Thắng Anh quát.
Còn trông chờ anh trở về, có thể tranh luận với Cố Vi Vi để bọn họ có thể tự do gặp hai đứa bé.
Kết quả, ngay cả người chồng trước này cũng bị từ chối.
"Hai đứa bé kia chắc chắn là máu mủ của anh, là con cháu nhà họ Phó chúng ta, chỉ là..." Phó phu nhân bất đắc dĩ thở dài, nói,
"Chuyện ly hôn lúc trước, có thể đã thật sự tổn thương trái tim của con bé."
"Nhưng cô ta không cho hài tử nhận cha ruột của nó, chẳng lẽ muốn nhận thằng đàn ông lưu manh vô lại kia làm cha?" Phó Thắng Anh nghĩ đến khả năng này thì huyết áp lên cao vùn vụt.
So với Phó Thắng Anh không bình tĩnh, bà nội Phó lại mang sắc mặt trầm ổn, nhìn Phó Hàn Tranh một hồi lâu rồi mới hỏi.
"Hàn Tranh, cô ta thật sự không còn một chút tình cũ gì với con nữa hả?"
"Không biết." Phó Hàn Tranh lạnh giọng nói.