Trở về khu nhà cũ nhà họ Phó, ba người lo lắng sốt ruột, cả ngày không cơm nước gì.
Lúc Phó Thời Khâm và Phó Thời Dịch làm xong việc, trở về khu nhà cũ đã là tám giờ tối, bọn họ vừa mới đi vào cửa, quản gia đã đi đến nói.
"Cậu hai, cậu ba, sau khi mấy người bà chủ trở về, tâm trạng bọn họ không tốt, cả ngày nay không chịu ăn, các cậu thử khuyên nhủ bọn họ xem."
Phó Thời Khâm và Phó Thời Dịch liếc thoáng qua nhau, bọn họ bị từ chối ở chỗ cháu trai cháu gái, sao tâm trạng có thể tốt được?
Hai người đi vào trong phòng khách, liếc nhìn cha mẹ và bà nội đang ngồi trên sofa than thở, giả bộ tò mò hỏi.
"Mọi người làm sao thế, không gặp được hai đứa nhỏ à?"
"Gặp được rồi." Bà Phó nói.
"Nếu đã gặp được, sao mẹ còn ủ rũ như thế?" Phó Thời Khâm biết rõ còn cố hỏi.
Bà Phó thở dài một hơi, kể lại.
"Cha mẹ và bà nội đi qua gặp hai đứa nhỏ, con không biết đâu, hai đứa bé kia rất đáng yêu, không thể không yêu thương cho được, chỉ là…"