Cố Vi Vi mỉm cười nhận lấy bó hoa, ngửi mùi thơm của hoa.
"Có cần thiết phải trang trọng như thế không?"
Cô cảm thấy bọn họ đã là vợ chồng già, đi hẹn hò chỉ cần cùng nhau ăn một bữa cơm là được, không cần thiết phải làm như lúc mới yêu đương.
"Cần thiết." Phó Hàn Tranh nói xong liền giúp cô mở cửa xe.
Cố Vi Vi ôm bó hoa, ngồi xuống ghế lái phụ.
"Ngay cả con đều có rồi, anh còn làm trò này."
Tuy ngoài miệng cô nói thế, nhưng thật ra trong lòng cô giống như rơi vào trong hũ mật, rất ngọt ngào.
"Con cái không phải là lý do để lơ là em." Phó Hàn Tranh vừa lái xe, vừa nhẹ nhàng nói.
Quả thật thời gian bọn họ ở bên nhau không ngắn, bọn họ từng kết hôn, ngay cả con cũng có rồi.
Thế nhưng không thể bởi vì những điều này liền từ bỏ việc bày tỏ tình yêu của chính mình dành cho vợ.