Phó Hàn Tranh cùng Cố Vi Vi ở hành lang vận động sau phẫu thuật, Phó Thời Khâm giơ bình truyền dịch, làm hết chức trách mà im lặng làm bóng đèn ngay trước mặt hai người.
Bởi vì Phó Thời Khâm sắp rời đi, cho nên ở trong phòng bệnh nhìn chằm chằm hai đứa bé.
Hết chụp ảnh bọn nó, thì vào lúc bảo mẫu ôm bọn nó, anh ta ngồi xổm xuống chụp ảnh chung của mình và bảo bối, động tác muốn có bao nhiêu buồn cười thì có bấy nhiêu buồn cười, Hà Trì ngồi ở bên cạnh cũng không đành lòng nhìn thẳng.
"Tôi có thể ôm bọn nó một cái không?"
Bảo mẫu suy nghĩ, "Có thể thì có thể, nhưng phải chú ý nâng đầu và mông của bọn nó, trẻ con vừa ra đời thân thể rất yếu ớt, ôm không tốt sẽ làm bị thương đến xương cốt hoặc là tạo thành nguy hiểm gây khó thở."
Phó Thời Khâm nghe xong thì hơi sợ, "Vậy. . . Tôi vẫn không ôm thì hơn."
Mặc dù rất muốn ôm, nhưng bây giờ đứa bé còn quá nhỏ, anh ta thật sự sợ mình bế hỏng mất.
"Xem tiền đồ của cậu kìa." Hà Trì khẽ nói.