Phó Hàn Tranh thở dài, nhấn mạnh trọng điểm của mình.
"Có dễ chịu hay không?"
"Không có, chỉ là có hơi đói bụng." Cố Vi Vi cười hì hì nói.
Phó Hàn Tranh hối người hầu cắt hoa quả ướp lạnh cho cô trước, dìu cô ngồi xuống ghế sofa.
"Quà cáp anh sẽ sai người chuẩn bị, làm gì mà em phải chạy đi mua."
"Tại ở nhà rảnh rỗi rất nhiều ngày rồi, cũng muốn đi dạo." Cố Vi Vi chỉ chỉ mấy cái túi khác, nói, "Còn mua chút đồ cho bảo bối."
Phó Thời Dịch hưng phấn lấy quần áo và mũ nón của em bé đã mua được ra, bày ra cho anh trai mình xem.
"Anh xem, mũ còn có lỗ tai nhỏ, thật đáng yêu."
"Còn có bộ này, quần áo nhỏ bé quá đáng yêu."
Phó Hàn Tranh nhìn anh ta bày ra từng cái, ghé mắt nhìn thoáng qua cô vợ nhỏ ở bên cạnh đang nhìn đống đồ bằng ánh mắt đầy yêu thích.
Bỗng nhiên cảm thấy, mình chuẩn bị kỹ càng mọi thứ, có phải ngược lại đã tước đoạt niềm vui đón con ra đời của cô hay không.