Cố Vi Vi cười lắc đầu, đỡ lưng ngồi xuống, bưng lấy ly trà hoa quả thơm ngọt nhấp một miếng.
"Bản thân tôi cũng từng bị mê muội bởi vấn đề này, sau khi tôi gặp anh trai của cậu, mới tìm được đáp án."
"Từng mê muội?"
Phó Thời Dịch gãi đầu một cái, có chút không hiểu ý của cô.
"Năm ta một tuổi đã đến nhà họ Cố, trong hai mươi mấy ở đó, thời gian ở chung với anh ta nhiều nhất." Cố Vi Vi cụp mắt nhìn trà trong ly thủy tinh, nói:
"Khi đó tôi tin tưởng anh ta, thậm chí ỷ lại vào anh ta, thế nhưng là chưa từng có cảm giác của tình yêu, dù là lúc anh ta nói thích tôi, tôi cũng từng có cảm giác vui vẻ đầy hứa hẹn, nhưng không có cảm giác rung động."
Mà tất cả nhưng điều này, sau khi cô gặp được Phó Hàn Tranh, yêu Phó Hàn Tranh, gặp gỡ được dáng vẻ tình yêu chân chính, mới tìm được đáp án rõ ràng.
Phó Thời Dịch cười hỏi, "Cho nên, anh của em nói thích chị thì chị có cảm giác kích động trong lòng sao?"