Từ sau lần nửa đêm đau bụng kia, mấy ngày sau đó Cố Vi Vi thỉnh thoảng sẽ có cảm giác giống như hôm đấy.
Chẳng qua cô không còn hoảng hốt như lần đầu.
Ngược lại, cô cảm thấy mừng rỡ, bởi vì chuyện này đại biểu cho việc đứa nhỏ trong bụng cô đang lớn dần lên.
Trong một khoảng thời gian ngắn ngủi, cô cảm nhận được bụng của mình đang lớn dần.
Nếu mặc quần áo hơi bó người, sẽ nhìn ra được cô đang mang thai.
Một ngày trước khi đi sang thành phố khác, Nguyên Mộng và Lenine đến đón cô, chuẩn bị cho hoạt động tuyên truyền lần thứ hai, vừa nhìn thấy bụng cô liền cảm thấy bối rối.
"Bụng của em... To lên nhanh thật đó."
Cố Vi Vi sờ bụng: "Rất rõ à?"
"Em nói xem?" Nguyên Mộng hỏi lại.
Quả nhiên mang thai song sinh khác với việc chỉ mang thai một đứa.
Lenine đặt quần áo mà mình mang đến lên ghế sofa: "Mấy cái này có thể dùng để che bụng, Kiều Lâm nói nếu như không được, anh ta sẽ tìm phương án khác."