Nguyên Mộng nhìn dáng vẻ xấu hổ gần chết của cô liền trêu chọc.
"Mỗi lần đều là ngoài miệng nói không cần, kết quả không phải em cảm thấy rất hưởng thụ à?"
"Mỗi lần?" Cố Vi Vi cắn răng, giận dữ hỏi: "Khi nào chứ?"
So sánh với một kẻ lão luyện tình trường, không biết xấu hổ như Nguyên Mộng, ít nhất cô vẫn còn mặt mũi.
"Lần trước chị tặng cho em một bộ nội y quyến rũ, ngoài miệng nói không cần, chẳng phải em vẫn mặc đó sao." Nguyên Mộng đắc ý cười nói.
"Chị còn không biết xấu hổ nhắc đến chuyện đó à."
Cố Vi Vi trợn mắt nhìn đối phương, Nguyên Mộng đổi nội y mà cô đã chuẩn bị, cô không mặc đồ Nguyên Mộng tặng, chẳng lẽ bảo cô không mặc gì?
"Thế nhưng, không phải vì món quà của chị, mà một tuần đó em được tận hưởng tính phúc à, lúc về còn mang thai hai bảo bối này, nói gì thì nói, em vẫn nên cảm ơn chị một câu đó." Nguyên Mộng cười xấu xa, nói.