Cố Vi Vi cúp điện thoại, lẳng lặng nhìn lên ánh đèn trên tòa nhà trụ sở tập đoàn Phó thị.
Cô biết cho dù cô tới đây thì cũng không thể gặp anh, nhưng vẫn không kiềm chế được mà muốn chờ ở nơi gần anh một chút.
Lenine mua đồ uống xong quay lại xe, đưa cho cô một chai nước rồi nói.
"Bây giờ về nhà chứ?"
Cố Vi Vi đóng cửa sổ xe hơi lại, "Đi thôi."
Hai người về tới Mộ gia thì đã rất muộn rồi.
Một tuần bôn ba ở nước ngoài, vừa về nước lại chuẩn bị khởi quay phim điện ảnh, về tới nhà Cố Vi Vi ăn uống một chút rồi ngủ một giấc tới ngày hôm sau.
Sau đó, cô thu xếp hành lý đem từ nước ngoài về, thấy hộp bánh quy thì mỉm cười.
Cố Vi Vi cầm hộp bánh ra, ngồi xuống sô pha rồi ăn một cái bánh quy, ngọt ngào mỉm cười.
Nguyên Mộng đi tới, thấy cô vừa ôm hộp bánh quy vừa cười khúc khích thì tò mò muốn nếm thử.
Nhưng còn chưa chạm tới hộp bánh thì đã bị Cố Vi Vi đẩy tay ra, hơn nữa còn đóng hộp bánh lại.