Nhưng, sau khi Phó Thời Khâm kháng nghị, lại tiếp tục bị cẩu lương tấn công.
"Chồng, em muốn ăn cái kia."
"Chồng, cho anh ăn cái này."
"Chồng, hôm nay anh đẹp trai như ánh mặt trời vậy."
Nhưng, vị đại ca vẫn luôn lạnh lùng nghiêm túc nhà hắn, lại đặc biệt phối hợp với cô ấy.
"Chỉ hôm nay thôi sao?"
Cố Vi Vi cươi hi hi mà đáp: "Ngày nào chồng cũng đẹp trai như ánh mặt trời vậy."
Khóe miệng Phó Thời Khâm run lên, hắn đặt bát cơm xuống rồi nói.
"Em no rồi, đi làm đây."
Cố Vi Vi thấy Phó Thời Khâm đi rồi, liền vui vẻ ăn một miếng cháo, chọc tức tên thần kinh này đúng là thoải mái mà.
Phó Hàn Tranh thong thả ăn sáng xong, xem đồng hồ rồi nói.
"Tôi đi làm đây, chiều nay em tự qua đó hay để tôi tới đón em?"
"Không cần đâu, em tự đi là được."
Cố Vi Vi tiễn anh ra ngoài, nhìn anh lên xe đi làm rồi mới quay vào nhà.
Người giúp việc nhận được điện thoại, thấy cô đã quay vào nhà thì nói.