Cố Vi Vi không nói gì, im lặng ngồi ôm gối trên sô pha, nhích ra xa Nguyên Mộng một chút.
"Em không muốn tận dụng ngực của chị, cảm ơn."
Vốn dĩ tâm trạng Cố Vi Vi đang nặng nề, lại bị Nguyên Mộng trêu chọc dở khóc dở cười.
"Không cần thì thôi."
Nguyên mộng nói xong thì vào bếp tìm chút hoa quả đem ra.
Cô gọt một quả táo đưa cho Cố Vi Vi, "Ăn không?"
Cố Vi Vi lắc đầu: "Chị ăn đi."
Nguyên Mộng cũng không khách khí, cắn một miếng táo lớn rồi hỏi.
"Nghe em nói xong, Phó Hàn Tranh nói gì?"
Cố Vi Vi suy nghĩ một chút rồi nói.
"Bảo em đi nghỉ sớm đi."
Nguyên Mộng trừng mắt: "Chỉ nói vậy thôi sao?"
"Ừm." Cố Vi Vi gật đầu.
"Anh ta biết em là Cố Vi Vi rồi, không muốn bóp chết em, cũng không tức giận mà ném đồ sao?" Nguyên Mộng tò mò hỏi.
Cố Vi Vi im lặng nhìn Nguyên Mộng đang ăn táo, "Anh ấy không giống chị, nói một câu không lọt tai là muốn đánh muốn giết."