Nhưng Cố Tư Đình nghe cô nói xong thì không hề có phản ứng gì cả, rõ ràng hắn không tin câu trả lời của Nguyên Mộng.
"Nguyên Mộng, sức nhẫn nại của tôi có hạn, cô đừng vòng vo với tôi."
Nguyên Mộng thấy Cố Tư Đình không tin thì chỉ lườm hắn một cái.
"Anh muốn hỏi tôi, tôi đã nói cho anh biết rồi, thì anh lại không tin, anh còn muốn thế nào nữa hả?"
"Có là ai thì cũng không thể nào là cô ấy được, cô muốn đổ oan cho người khác thì cũng phải tìm người thích hợp mà đổ oan chứ." Cố Tư Đình nói.
Lăng Nghiên không có lá gan này, cũng không có bản lĩnh này.
Nguyên Mộng cười gằn thành tiếng, "Người mà Cố Tư Đình anh tự cho là anh hiểu rõ nhất, nhưng thực ra anh lại chẳng hiểu ai cả, anh không hiểu Vi Vi, cũng chẳng hiểu được Lăng Nghiên."
Cô đã nói với hắn Lăng Nghiên là hung thủ rồi, nhưng căn bản hắn lại chẳng hề tin lời cô.
Trong mắt hắn, Lăng Nghiên mãi mãi là một cô gái yếu đuối lương thiện, không thể làm ra chuyện hại người được.