Lê Hinh Nhi vừa nhìn thấy hình ảnh kia, đầu óc liền trở nên trống rỗng.
"Đây là giả, tất cả đều là giả!"
"Tôi còn rất nhiều hình ảnh như vậy đấy, cô có muốn tôi cho cô xem từng tấm không?" Kiều Lâm cười lạnh.
Lê Hinh Nhi không còn nhớ nổi chuyện phải giữ hình tượng dịu dàng nữa, cô ta chỉ thẳng vào Kiều Lâm mà nói.
"Tất cả đều là giả, đây không phải mẹ tôi, năm đó người bị đưa tới cho ông ta là…"
"Người bị đưa tới là ai?" Kiều Lâm thấy Lê Hinh Nhi nói được nửa câu thì dừng lại, lập tức chất vấn, "Năm đó người bị đưa tới là Mộ Vi Vi, các người muốn đẩy cô ấy cho ông ta đúng không?"
Giờ Lê Hinh Nhi thừa nhận cũng không được mà không thừa nhận cũng chẳng xong, chỉ có thể cắn chặt răng không nói năng gì.