Cố Vi Vi không khỏi ngạc nhiên, tới khi phản ứng lại, cô mỉm cười.
"Đương nhiên là có hứng thú rồi."
Vừa rồi cô còn đang tiếc nuối vì phải rời khỏi nơi này vội vàng như vậy, không ngờ Martin đi xuống lại nói bọn họ có thể ở lại đây dùng bữa tối.
Sau đó, Carman Dorrance lại chủ động mời mời cô đi tham quan dinh thự của ông ấy.
Carman Dorrance dẫn đường, thoải mái kể cho cô nghe lịch sử của tòa dinh thự cổ này, không hề kiêu căng thâm trầm như vị chủ nhân của gia tộc Dorrance trong những lời đồn đại của người ngoài.
Cố Vi Vi vẫn duy trì khoảng cách lịch sự, đi theo Carman Dorrance, mỉm cười nghe ông giới thiệu.
Đây là lần đầu tiên cô được tiếp cận người cha ruột này trong hơn hai mươi năm nay, và có lẽ…cũng là lần cuối cùng.
Nếu đã quyết định buông bỏ quá khứ, vậy thì tất cả những thứ thuộc về Cố Vi Vi đều phải bỏ lại phía sau.
Cho dù là Cố gia, hay là người cha ruột tới muộn này.