Phó Hàn Tranh cau mày, nhìn chằm chằm Tiểu Nguyên Bảo vừa chạy tới đã gọi Cố Vi Vi là vợ.
Mặc dù anh chưa từng gặp thằng bé, nhưng đứa bé này do cha mẹ và bà nội đưa tới, hẳn là con trai mà Nguyên Sóc gửi nhờ bọn họ chăm sóc.
Phó Thời Khâm đi tới kéo Tiểu Nguyên Bảo đang đeo ba lô con hổ nhỏ ra.
"Tiểu Nguyên Bảo, đây không phải vợ của nhóc đâu, đừng có gọi lung tung."
Gọi lung tung như vậy, đại ca sẽ không vui.
Tiểu Nguyên Bảo càng ôm chân Cố Vi Vi chặt hơn, "Đây là vợ của bé!"
Cố Vi Vi liếc nhìn Phó Hàn Tranh đứng bên cạnh, sắc mặt có chút tối đi, cô khom lưng xuống nói nhỏ với Nguyên Bảo.
"Nguyên Bảo, phải gọi là chị mới đúng!"
Tiểu Nguyên Bảo ngẩng đầu lên nhìn cô, "Nhưng chị đã đồng ý làm vợ của Tiểu Nguyên Bảo rồi."
Phó Hàn Tranh nghe xong, nhíu mày quay đầu lại nhìn cô.
"Em đồng ý từ bao giờ?"
Cố Vi Vi không khỏi đau đầu, lần trước Nguyên Bảo muốn khóc, vì dỗ thằng bé nên cô đồng ý bừa cho qua chuyện.