Nguyên Sóc dẫn cô vào trong, lúc chạm mặt người khác thì giả vờ nói chuyện trại trẻ mồ cô, lúc không có ai thì nói chính sự.
"Nguyên Bảo, xuống đi."
"Không, con muốn vợ bế." Nguyên Bảo ôm cổ Cố Vi Vi không buông.
Nguyên Mộng liền bế bé ra, Nguyên Bảo lập tức rưng rưng muốn khóc.
Còn chưa kịp khóc thành tiếng thì Nguyên Mộng đã nhét một cây kẹo que vào miệng bé.
Nước mắt lập tức biến mất, Nguyên Bảo tập trung ăn kẹo, không đòi vợ nữa.
Nguyên Mộng cũng ngậm một cây kẹo, bế con trai tới phòng ăn ngoài hành lang chơi, trông chừng để Nguyên Sóc nói chuyện với Cố Vi Vi.
Nguyên Sóc đưa Cố Vi Vi tới phòng ăn, nhân lúc không có người ngoài tiện nói chuyện.
"Con không thể trở về Cố gia được nữa, nhưng Phó gia cũng không phải nơi an toàn."
"Sư phụ, con hiểu người lo lắng chuyện gì." Cố Vi Vi đứng bên cửa sổ, nhìn về phía chân trời xa xăm,