"…"
Cố Vi Vi đứng hình mấy giây, quả quyết chui ra khỏi lồng ngực Phó Hàn Tranh, ôm gối ngồi sang một bên.
Phó Hàn Tranh định kéo cô về, lại trông thấy vẻ mặt vô cùng đề phòng của cô, đang nhích ra xa.
"Anh đừng tới đây." Tối hôm qua nguyên khí của cô bị thương tổn quá lớn, đến bây giờ còn chưa hồi phục, đêm nay anh lại tới, thật sự muốn cô chết trên cái giường này chắc?
Nếu như cho cô một cơ hội, còn lâu cô mới dùng cách tự tìm đường chết này để cứu Nguyên Mộng, cứ để cô ấy bị bắt cũng được.
Dùng cách đó để cứu người, quá có lỗi với bản thân rồi.
Phó Hàn Tranh không lại gần cô nữa, theo yêu cầu của cô mà cách xa cô ra một chút, tập trung làm việc của mình.
Cố Vi Vi ngồi ở một bên, chuyên tâm đọc kịch bản rồi ghi chú những chỗ cần chú ý, không ai quấy rầy ai.
Mãi tới khi trời tối, người giúp việc đã làm xong bữa tối, mới đi tới gõ cửa phòng.
"Đại thiếu gia, đã chuẩn bị xong bữa tối rồi."