Cố Vi Vi ngủ một giấc tới mười một giờ, cảm nhận được cơn đau đầu như búa bổ mới tỉnh lại.
Cô trở mình một cái, liền nhận ra bản thân không mặc quần áo, Cố Vi Vi ôm chăn ngồi bật dậy, phát hiện Phó Hàn Tranh không nằm trên giường.
Cô cúi đầu mở chăn ra nhìn vào, đầy những dấu hôn mờ nhạt, những ký ức về chuyện xảy ra tối hôm qua cũng lần lượt hiện lên trong đầu.
Cô suýt nữa thì… suýt nữa thì nhào lên người Phó Hàn Tranh?!
Nếu không phải tối hôm qua Phó Hàn Tranh phát hiện cô tới tháng nên dừng lại, cô sẽ thật sự hào lên người anh mất.
Cố Vi Vi khổ sở ôm đầu, cô bị trúng tà hay sao vậy?
Uống một chút rượu vào, liền không chế được bản thân trước mặt Phó Hàn Tranh như vậy sao.
Cố Vi Vi ngồi trên giường rầu rĩ nhớ lại hành động cầm thú của mình tối hôm qua, nghĩ đi nghĩ lại thật sự không còn mặt mũi gặp Phó Hàn Tranh.