Ánh đèn trong phòng ngủ dịu nhẹ ấm áp, căn phòng yên tĩnh không một tiếng động.
Phó Hàn Tranh cúi người đặt Cố Vi Vi lên giường, sau đó nghiêng người nằm bên cạnh cô, tùy ý để cô ôm cổ mình.
Lần trước cô uống sau, lúc về nhà liền đòi chia tay anh.
Cho nên, anh đã dặn cô không được uống rượu nữa.
Nhưng hôm nay lời cô nói, lại đặc biệt khiến người ta yêu thích.
Khuôn mặt nhỏ nhắn cọ cọ vào cổ anh, buồn rầu nói.
"Phó Hàn Tranh, anh bảo tôi phải làm thế nào bây giờ…làm thế nào bây giờ…"
Cố Vi Vi khịt mũi, càng ôm chặt cổ anh hơn.
"Tôi sợ anh thích tôi rồi, lại sợ… sau này anh sẽ không thích tôi nữa…"
Phó Hàn Tranh hơi run ên, nghiêng đầu nhẹ nhàng hôn lên vành tai đỏ ửng của Cố Vi Vi, thấp giọng hỏi.
"Tại sao tôi lại không thích em chứ?"
Cố Vi Vi nghe vậy liền ngốc nghếch cười, nghiêng đầu cắn một cái lên cổ anh.
"Phó Hàn Tranh, anh giống như… giống như…"