Trời vừa sáng, Cố Vi Vi thức dậy xem điện thoại di động, liền nhìn thấy bức ảnh tối hôm qua Phó Hàn Tranh gửi tới.
Trong ảnh là một người đàn ông mặc quần áo ở nhà,đôi chân dài bắt chéo, tư thái nhàn nhã ngồi trên ghế sô pha.
Người đàn ông luôn giữ vẻ mặt lạnh lùng, trong ảnh lại có mấy phần ôn nhu hiếm thấy, đôi môi mỏng hiện lên ý cười nhàn nhạt.
Cố Vi Vi nhìn bức ảnh kia một lúc, tới khi Kiều Lâm gọi điện thoại mới rửa mặt chuẩn bị ra ngoài.
Cô vừa lên xe, liền bị Phó Thời Dịch dùng đôi mắt thâm sì liếc một cái.
"Cô nói xem, cô muốn có ảnh của anh trai tôi thì cứ nói với tôi là được, muốn bao nhiêu cái thì có từng ấy cái, cô tìm anh ấy đòi làm gì chứ?"
Cố Vi Vi: "…"
Tại sao chuyện nhỏ như vậy, mà lại ồn ào đến nỗi mấy anh em nhà bọn họ đều biết hết vậy.
Phó Thời Dịch híp mắt dưỡng thần, "Phó Tiểu Nhị kể cho tôi nghe."
Vì cô ấy muốn có ảnh của đại ca, Phó Tiểu Nhị nửa đêm bị đại ca gọi dậy chụp ảnh.