Cố Vi Vi và Phó Hàn Tranh cùng quay lại phòng khách, Cố Vi Vi cũng chẳng còn tâm trạng mà chuyên tâm đọc kịch bản nữa.
Phó Hàn Tranh cũng tạm thời dừng xử lý công việc, vẻ mặt có chút nghiêm nghị.
"Người khác có thích em hay không đều không quan trọng, chỉ cần tôi thích em là được rồi."
Cố Vi Vi buồn cười, "Mẹ anh cũng tính là người khác sao?"
Phó Hàn Tranh không nói gì, nếu anh đã muốn cưới cô vào Phó gia, kể cả có người không đồng ý thì cũng chẳng có ai ngăn được anh.
Cố Vi Vi mỉm cười lấy lòng, có ý tốt mà ra đề nghị.
"Phó tổng, mẹ anh thích Mạnh Như Nhã nhất, Mạnh tiểu thư xuất thân tốt, gia thế cũng tốt, thích hợp thành đôi với anh nhất đấy."
"Cho nên?" Giọng nói của Phó Hàn Tranh trở nên lạnh nhạt.
"Cho nên cũng thích hợp làm Phó phu nhân nhất, cha mẹ anh cũng hài lòng…" Cố Vi Vi cười híp mắt.
"Còn em thì sao?" Giọng Phó Hàn Tranh càng lạnh đi.