Cố Vi Vi một mình ngồi thẫn thờ ở trạm dừng xe buýt, mãi một lúc lâu sau mới tỉnh táo lại rồi rời khỏi trạm dừng, chạy tới một nhà thuốc gần đó mua que thử thai.
Cố Vi Vi vừa mới ra khỏi nhà thuốc thì điện thoại trong túi liền đổ chuông.
Cố Vi Vi chột dạ mà cuống quýt nhận điện thoại, ở đầu dây bên kia, giọng nói trầm thấp của một người đàn ông vang lên.
"Em đang ở đâu?"
"Tôi đang chuẩn bị về nhà đây."
Phó Hàn Tranh để ý giọng nói của Cố Vi Vi có chút run rẩy thì im lặng một chút.
"Em đang ở đâu, bây giờ tôi qua đó."
"Không cần đâu, tôi bắt xe ngay đây." Cố Vi Vi chột dạ, giọng nói càng run rẩy dữ dội hơn.
Phó Hàn Tranh liền trầm giọng nhắc lại, "Ở đâu?"
Cố Vi Vi ủ rũ, kể cả cô không chịu nói ra thì chắc chắn người mà Phó Hàn Tranh phái đi theo âm thầm bảo vệ cô cũng sẽ báo cáo cho anh biết mà thôi.
Vì thế cô đành ngoan ngoãn nói cho Phó Hàn Tranh nơi mình đang đứng.