Mới vừa rồi ruột gan Hoắc Gia Lan đã đứt từng khúc rồi, giờ nghe xong lời này thì cô ta chỉ còn biết trợn trắng mắt.
Cô ta nghiêng về sau một cái, ngồi luôn lên đôi chân đang quỳ xuống của mình, ngẩng đầu ngơ ngác nhìn Hoắc Thiệu Hằng như không nghe rõ anh vừa nói gì vậy.
Hoắc Thiệu Hằng không nhiều lời nữa, quay người đi tới đứng bên cạnh ông cụ Hoắc, lạnh nhạt nhìn lướt qua vệ binh của mình.
Đám vệ binh không cần Hoắc Thiệu Hằng phải nói lần thứ hai, cầm dây chuyên dùng để trói người ra, trói tay Hoắc Gia Lan lại.
Còn Chương Văn Na và Chương Văn Kiệt đứng ở cửa đã sợ đến nỗi giơ tay lên hét lớn, "Đừng trói chúng tôi! Chúng tôi lập tức sẽ đi ngay! Lập tức đi ngay!" Nói xong, hai chị em kia chợt xoay người chạy ra khỏi biệt thự của Hoắc Thiệu Hằng.
Cố Niệm Chi nhịn không được mà buồn cười.
Trụ sở Cục tác chiến đặc biệt không phải là nơi ở của các lão thành Quân đội, bọn họ có thể tùy tiện chạy loạn sao?