"Ta muốn làm gì à? Lát nữa chẳng phải ngươi sẽ biết sao!"
Vương Bảo Nhạc hắng giọng một cái, nụ cười lại càng tà ác hơn, từng bước tới gần Lương Long.
"Ngươi... ngươi đừng có tới đây!!"
Thân thể Lương Long run lên, trong lòng sợ hãi toan rút lui. Hắn cảm thấy tên Vương Bảo Nhạc này có vấn đề, đồng thời cũng hối hận vì lỡ trêu chọc vào tên này. Nụ cười với hành động cầm dây thừng của tên này chẳng khác nào kẻ biến thái.
Nhưng Lương Long vẫn muộn một bước, gần như ngay khi hắn ta lùi lại muốn bỏ chạy thì hàn quang lại lóe qua trong mắt Vương Bảo Nhạc, hắn giơ tay phải ném dây thừng ra.
"Trói lại cho ta!!"
Sau khi Vương Bảo Nhạc lên tiếng, dây thừng lập tức bay lên, phát ra ánh sáng đỏ rực, nó vặn vẹo giữa không trung như một con rắn. Thoạt nhìn phải giật mình, nhưng nếu nhìn kỹ, sau khi sợi dây thừng này bay ra thì lại không lập tức phóng tới chỗ Lương Long mà có phần chần chừ, giống như muốn bay thẳng lên trời cao để ẩn nấp theo bản năng vậy.