Chất giọng trầm thấp vững vàng của Nam Cung Dục truyền ra xa khiến rất nhiều người tỉnh táo trở lại. Nhưng cũng có người vẫn đang chảy nước miếng ròng ròng, chỉ biết đờ đẫn ngắm nhìn Hề Nguyệt.
Nam Cung Dục cười lạnh lùng, trong giọng nói chứa vẻ lạnh lẽo, "Nửa canh giờ sau, nếu như ta còn phát hiện bất cứ kẻ không liên quan nào còn bén mảng ở trong khu vực này quấy rầy Hề Nguyệt nghỉ ngơi thì đừng trách phủ Minh Vương ta không khách sáo!"
Câu nói này rõ ràng nhẹ nhàng bình tĩnh, nhưng lại tựa như tiếng sấm rền vang đánh tỉnh những người còn đang u mê này. Đám đông sợ hãi kêu một tiếng, lưu luyến không rời ngắm nhìn hai người tựa đôi tiên đồng ngọc nữ kia một cái mới nháo nhào tản ra như ong vỡ tổ.
Đúng là bọn họ muốn chiêm ngưỡng thêm nhan sắc của nữ thần, nhưng đâu phải ai cũng có thể tùy tiện đùa với uy phong của Minh vương điện hạ mà vuốt râu hùm chứ? Cẩn thận lúc xem còn sống, xem xong chết ngắc!