Hột Khê tung hứng đá Hoán Ảnh trên tay, mắt nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Đồng Băng, cười như không cười: "Thứ đặc sắc thế này sao có thể nói phá hủy là phá hủy chứ? Ta còn chưa xem chán mà, hủy đi thì tiếc lắm."
Hột Khê vừa dứt lời thì mọi người đều đưa mắt nhìn nhau, chỉ cảm thấy cô bị kích thích quá mức nên điên rồi.
Chỉ có người duy nhất biết chân tướng sự việc là Đồng Băng nhíu mày, cậu ta cắn chặt răng sau đó lập tức bình tĩnh trở lại, tỏ vẻ muốn khóc: "Hề Nguyệt, ngươi đừng như thế, ta biết ngươi muốn gả cho Nam Cung Dục, nhưng giờ ngươi đã là người của Tam gia rồi, cho dù ngươi có đoạt được đá Hoán Ảnh thì cũng đâu thể thay đổi được sự thật này!"
"Chẳng lẽ chuyện đã đến nước này rồi mà ngươi còn muốn gả cho Minh Vương điện hạ hay sao? Ta nghĩ Minh Vương điện hạ cũng sẽ không... sẽ không cần người đã từng bị thúc thúc ruột của mình làm bẩn đâu!"