"Nếu như ta báo cáo với Nhị ca của ta, cũng chính là gia chủ nhà họ Nam Cung hiện giờ về mấy câu láo toét của ngươi, nói rằng ngươi dụ dỗ Nam Cung Dục, ngươi nghĩ xem liệu ngươi còn sống được mấy ngày?"
Nói xong, Nam Cung Hâm chầm chậm lại gần Hột Khê, thấy gương mặt tuyệt đẹp của cô thì bắt đầu kích động, không nhịn được mà nở nụ cười dâm dê, khẽ nói: "Có điều, nếu như ngươi biết nịnh nọt ta, hầu hạ Tam gia này thật tốt, biết đâu Tam gia vui vẻ sẽ nói tốt vài câu về ngươi trước mặt Nhị ca, đến lúc ấy... Cho dù ngươi không thể quang minh chính đại gả vào nhà họ Nam Cung thì ít nhất vẫn để ngươi làm trai bao được."
Hột Khê nhếch miệng, nở nụ cười thản nhiên. Thoáng chốc, nụ cười này biến mất trên gương mặt vốn lạnh lùng, gương mặt xinh đẹp càng trở nên rực rỡ chói mắt hơn.
Nam Cung Hâm nhìn nụ cười này mà thảng thốt, thầm nghĩ trong lòng: Thảo nào người xưa có câu nụ cười nghiêng nước nghiêng thành, hóa ra trên thế gian này lại có người đẹp tuyệt vời đến thế.