Có thứ gì đó đang gặm cắn động mạch và mạch máu của bọn chúng một cách nhanh chóng mà không thể phản kháng được, làm đứt lìa đầu bọn chúng ra khỏi cơ thể.
"Ai…" Chưa nói được chữ nào, hai tên kia đã chết bất đắc kỳ tử.
Tử Minh U La mau chóng gặm sạch sẽ hai cái xác, ngay cả quần áo và lông tóc cũng chẳng còn một mẩu vụn. Thế nhưng, Hột Khê lại không hề phát hiện ra, lúc hai kẻ kia đồng thời chết đi, có hai làn khói nhẹ màu xanh mỏng manh đến mức gần như không nhìn ra bay lên nóc nhà, cuối cùng tiêu tan giữa xà nhà.
Hột Khê xử lý sạch sẽ hai người xong mới quay đầu nhìn nữ yêu đang chật vật bò dậy khỏi mặt đất. Sắc mặt nữ yêu trắng bệch, song lại có vẻ rất bình tĩnh, ánh mắt cô ta vừa nghi ngờ vừa cảm kích dò hỏi Hột Khê: "Ngươi là ai? Vì sao lại cứu ta?"
Hột Khê nheo mắt, không trả lời cô ta mà hỏi ngược lại: "Lúc nãy trên giàn tế, người kia đã làm gì ngươi?"