Cô gái đó nhìn thấy vẻ mặt nghi ngờ của Trần Kiến Thành thì hơi nheo mắt, chậm rãi nói: "Sao? Không nhận ra ta à? Chẳng lẽ ngươi quên ở trong Rừng Mê Ảo, nếu không phải ta giúp ngươi một tay, với chút tu vi này của ngươi mà muốn đẩy Hề Nguyệt vào miệng gấu đen, liệu có dễ dàng thành công không?"
Đồng tử Trần Kiến Thành đột nhiên co lại, hai tròng mắt gã trợn to vì khiếp sợ. Đương nhiên gã biết trong Rừng Mê Ảo, ngoại trừ chính gã thì còn một người khác đẩy Hề Nguyệt. Nhưng lúc ấy gã chỉ nhìn thấy một cánh tay, chứ trong màn sương mù dày đặc, gã không nhìn rõ gương mặt của người kia.
Bây giờ người con gái có gương mặt tầm thường này lại bất ngờ xuất hiện trước mặt gã, ngay từ đầu gã không nhận ra được đây là ai. Nhưng ả vừa nói đến Rừng Mê Ảo là Trần Kiến Thành đã nghĩ ra, hoàn toàn nghĩ ra.
Bởi vì cô gái trước mặt này có thân phận vô cùng đặc biệt, nếu không với gương mặt không có gì nổi bật này của ả, Trần Kiến Thành căn bản sẽ không nhận ra được.