Ba chữ ngắn gọn dứt khoát vang lên, cô ấy giống như chẳng buồn nói thêm một câu dư thừa với gã, sau đó dẫn đám người hầu thản nhiên xoay người rời đi.
Trần Kiến Thành nhìn dáng người thong dong đã đi xa của Hàn Xuyến Nhi, phản ứng đầu tiên là sửng sốt, sau đó đột nhiên khuôn mặt gã trở nên méo mó.
Mười lăm phút ngắn ngủi được mọi người vây quanh khiến gã cảm thấy lâng lâng đến quên hết tất cả. Gần như gã đã quên đi cảm giác lúc trước gã dốc sức lấy lòng và nịnh bợ người khác ra sao.
Gã định mắng Hàn Xuyến Nhi không biết điều, có điều dù sao thì thân phận của Hàn Xuyến Nhi cũng cao quý, không phải người mà gã có thể đắc tội, cuối cùng gã đành cắn răng nuốt trôi cơn giận này.
Đột nhiên Trần Kiến Thành quay đầu nhìn về phía nhóm Hề Nguyệt. Đám người đó nhàn nhã thong dong đứng một bên quan sát, ánh mắt nhìn gã cũng không mang vẻ sùng bái, cũng chẳng giống những người khác vây quanh nịnh bợ gã.