"Đến lúc đó, nếu như nhà họ Phụng cho rằng chúng ta mang lòng oán hận mà ra tay với nước Kim Lăng ta, phụ hoàng tưởng chúng ta có thể chống đỡ nổi ư? Nếu như đến lúc đó mất đi ngôi vị hoàng đế, đẩy nước Kim Lăng rơi vào chiến loại thì phải làm sao đây?"
"Con… Con ăn nói linh tinh cái gì đấy! Khụ khụ khụ…" Thượng Quan Văn Ký nổi trận lôi đình. Không ngờ đứa con trai của mình lại nói ra những câu như vậy, nó dám chỉ tay vào mặt ông ta mà trách mắng, nhất thời làm ông ta tức nghẹn họng, không thể thở nổi.
Sắc mặt Lục Hoàng tử cũng rất khó coi, ánh mắt khinh thường nhìn Thái tử, "Đại ca, cho dù nhà họ Phụng có mạnh mẽ thế nào thì chúng ta vẫn là hoàng tộc, là đại diện cho vạn dân nước Kim Lăng. Nếu đối mặt với giặc mạnh mà chúng ta chỉ khom lưng cúi đầu, còn đổi trắng thay đen nhằm chỉ để bảo vệ bản thân mình, vậy thì người trong thiên hạ sẽ nhìn nhận chúng ta bằng cặp mắt thế nào đây?"