Khoảng thời gian chưa kịp thích ứng ngắn ngủi nhanh chóng trôi qua, trong nháy mắt vẻ mặt của Hột Khê đã bình tĩnh trở lại.
Đối với cô mà nói, tuy rằng tu vi rất quan trọng, nhưng tuyệt đối không phải cách bảo vệ mạng sống duy nhất mà cô có, độc dược của cô vẫn còn, khinh công vẫn còn, nội lực cũng vẫn ở đây, nếu có kẻ nào có mắt như mù chọc đến cô, cô sẽ không nhún nhường mà dạy cho chúng một bài học nhớ đời.
Hột Khê bình tâm cảm nhận tình trạng thất thoát linh khí trong cơ thể, hệt như có một khối sức mạnh ngoại vi nào đó đang lôi kéo thúc đẩy cho đan điền vận chuyển, giải phóng linh lực ra bên ngoài, song, linh lực bị ép giải phóng ra lại chưa kịp có bất kỳ dao động nào, thì đã bị sương trắng hút trọn mất rồi.
Hột Khê thử dùng lửa để đốt đám sương trắng, thế nhưng linh hỏa vừa thoát ra khỏi cơ thể thì đã lặng lẽ biến mất.