Lúc ăn cơm, Tần Vỹ đỡ bà Tần ra bàn ăn.
"Cô gái tốt, cô gái tốt."
Bà Tần vừa đi ra đã chỉ vào Tiểu Miêu Miêu mà gọi cô gái tốt. Hiển nhiên, bà vẫn nhớ cô gái đã cứu bà ở trên đường.
Tiểu Miêu Miêu cười híp mắt đi qua ôm bà Tần: "Bà Tần, cháu tới thăm bà đây."
"Được, được, được."
Bệnh của bà Tần khiến bà không nói được cả câu hoàn chỉnh, nhưng qua nét mặt cũng có thể nhận ra là bà rất yêu quý Tiểu Miêu Miêu.
Từ sau khi bị bệnh, bà Tần rất sợ tiếp xúc với người lạ, chỉ duy có Tiểu Miêu Miêu là bà thể hiện ra sự yêu mến.
Tần Vỹ nở nụ cười: "Mẹ tôi rất thích cô đó."
"Tôi cũng rất thích bà Tần."
Bây giờ, bà Tần giống như trẻ con vậy, vừa khiến người ta đau lòng, vừa khiến người ta yêu mến. Bởi vì thái độ của Tiểu Miêu Miêu với bà Tần nên Tần Vỹ cũng thân thiện với cô hơn.
"Sau này nếu không bận thì có thể thường xuyên đến nhà chúng tôi chơi."
"Được." Tiểu Miêu Miêu nhận lời ngay.