Một tay Hạ Kỳ bế Tiểu Miêu Miêu, tay còn lại đút trong túi quần. Cậu mím môi, nhìn thẳng vào ánh mắt đầy áp bức trên đỉnh đầu, nói: "Ông là người lớn, cháu tin rằng ông sẽ không so đo với một cô nhóc đâu ạ!"
Ánh mắt của ông Hạ Uy dừng lại trên người cậu thiếu niên mặc áo sơ mi trắng. Lúc nhìn cậu, ông hơi ngẩn ra, tựa như trông thấy được Hạ Lê Hân thuở niên thiếu.
Nhưng cậu không giống Hạ Lê Hân lúc đó. Hạ Lê Hân thuở niên thiếu ngày ngày chỉ biết ăn uống chơi đùa, còn cậu thiếu niên này - cháu trai của ông, dường như chững chạc, phóng khoáng hơn một chút. Ánh mắt ông nhìn Hạ Kỳ có thêm đôi chút hài lòng, bớt đi đôi chút soi mói.
"Nếu như ông cứ muốn so đo với con bé thì sao?"
"Ông có thể thử xem."
Hạ Kỳ điềm tĩnh thản nhiên nhìn vào ánh mắt của ông Hạ, trong không trung như có tia lửa tóe ra, trong không khí cũng đã tràn ngập mùi thuốc súng.