"Miêu Miêu, mẹ muốn nói cho con một tin tốt là con sẽ không có em trai nào hết."
Hạ Mộng vô cùng vui mừng, lập tức đẩy cửa ra nói với Tiểu Miêu Miêu đang trong phòng.
Tiểu Miêu Miêu sững sờ, mờ mịt nhìn Hạ Mộng, ngơ ngác hỏi: "Em trai của con đi đâu rồi?"
Hạ Mộng nghĩ ngợi rồi tìm được một lý do rất sứt sẹo: "Đi… tìm ông Thượng Đế chơi rồi."
"Ông Thượng Đế?" Hạ Kỳ nhíu mày.
Tại sao cậu không hiểu gì nhỉ? Hạ Mộng giải thích uẩn khúc trong chuyện này với Hạ Kỳ, cũng xin lỗi với Tiểu Miêu Miêu. Nhưng nhìn Tiểu Miêu Miêu hình như lại rất không vui.
Hạ Mộng dè chừng nhìn Tiểu Miêu Miêu: "Miêu Miêu, bây giờ đã không còn em trai nữa rồi, tại sao con vẫn không vui?"
"Ba mẹ làm mất em trai của con, con ghét ba mẹ."
Tiểu Miêu Miêu hét lớn rồi nằm vật lên chiếc gối màu trắng, nhắm mắt lại không muốn tiếp chuyện Hạ Mộng và Miêu Hạo Hiên.